Hỏi đá có buồn không !?

[youtube=http://www.youtube.com/watch?v=r5rKYXknZqg]

Cuối thu, một đám cháy đi qua mảng rừng nọ, nơi có cái cây lớn nhất khu rừng, ngọn lửa hung dữ thoáng chốc thiêu rụi cái cây chỉ còn lại là vài mẩu than nhỏ. Gió đến, biến những mẩu than cuối cùng còn đỏ lửa ngổn ngang trên mặt đất thành tro tàn rồi thổi tan đi. Khi mặt đất không chút sự sống và hơi ấm nào cũng là lúc gió mang cái lạnh giá của mùa đông đến …

Dưới gốc cái cây có một hòn đá nhỏ, nó cứ nằm lặng lẽ ở đó tự bao giờ, cũng không ai biết tới sự có mặt của nó cho tới khi đám cháy đi qua. Mùa đông đến, không còn được cây che chở, nó run lên vì lạnh lẽo và cô đơn, bỗng nó nghe có tiếng nói khe khẽ.

– Bạn lạnh lắm phải không? Để mình giữ ấm cho bạn nhé!

– Bạn là ai thế? Bạn ở đâu sao mình không nhìn thấy?

– Tớ là cây đây, à không, giờ thì tớ chỉ còn là một hòn than nhỏ nằm ngay cạnh cậu này, cậu không nhìn thấy tớ đâu vì còn lớp tro và những cái lá khô phủ trên tớ nữa. Nhờ có cậu cản mà gió không tìm thấy tớ, cảm ơn cậu nhiều lắm, chúng mình là bạn nhé và tớ sẽ sưởi ấm cho cả hai chúng ta.

– Cậu là Cây thật đấy à? Thế thì tớ phải cảm ơn cậu mới đúng, trước giờ cậu luôn che chở cho tớ mà không biết đấy, tại tớ nhỏ bé quá nên chẳng thể nói cho cậu nghe thấy được, ai mà ngờ có lúc hòn đá nhỏ như tớ lại che chở được cho cậu chứ! Chúng mình làm bạn nhé, giờ tớ sẽ gọi cậu là Than!

Thời gian cứ trôi qua, tình bạn của hòn đá nhỏ và than lớn dần dù cho Đá chưa một lần nhìn thấy Than … Than gắng giữ ấm cho Đá và Đá với những câu chuyện hàng ngày nhặt nhạnh được, nó giúp cho cả hai bớt thấy cô đơn. Nhưng rồi trời ngày càng lạnh, Than cảm thấy rõ việc giữ ấm cho bản thân ngày một khó nên càng thương Đá ở phía trên:

– Cậu lạnh lắm phải không?

Mặc cho Than hỏi biết bao nhiêu lần Đá luôn chỉ nhẹ nhàng trả lời nó:

– Chỉ cần chúng mình ở bên nhau thì lúc nào tớ cũng thấy ấm lắm…Tớ không lạnh đâu, nói thật đấy!

Càng thương Đá, Than càng muốn làm mình ấm hơn lên nhưng không thể. Nó cảm thấy rõ Đá ở phía trên càng ngày càng lạnh buốt. Bỗng nó chợt nghĩ, giá như nó có thể gần Đá hơn, dù chỉ một chút thôi chắc chắn nó sẽ làm Đá ấm hơn, chẳng kịp nghĩ thêm nó quát lên:

– Này lá khô, này tro tàn hãy đi đi để tôi được gần Đá, các cậu có thể bay, hãy bay đi mà tìm nơi nào ấm áp …

Hòn đá giật mình hoảng hốt, nó chưa kịp cất lời ngăn thì những lá khô kia đã theo gió bay đi, rồi tới lớp tro tàn …

Than nhỏ vui mừng khi lần đầu tiên đựơc nhìn Đá rõ ràng chứ không phải là qua khe những chiếc lá khô, càng vui hơn khi nó thấy mình nóng dần lên … nó tưởng rằng thấy nhau Đá sẽ cười vui lắm:

– Cậu thấy ấm hơn chưa?

Đáp lại lời nó, hòn đá nhỏ nước mắt tuôn rơi:

– Sao cậu không tin chỉ cần chúng mình bên nhau thì lúc nào tớ cũng thấy ấm rồi !?

stoneheart

… Gió vồ lấy hòn than nhỏ bé, thổi nó cháy bùng lên rồi trong tích tắc nơi nó nằm chẳng còn chút dấu vết dù là một ít tro tàn …

Và… một ngày đông giá nào đó … nếu trên đường bạn bắt gặp một hòn đá nhỏ, hãy thử cầm nó lên nhé, mặt dưới hòn đá luôn ướt ướt hoặc đọng thành những giọt nước nhỏ li ti đó chính là Đá khóc …

Hỏi rằng… đá… có… buồn… không?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *