No Me Ames vẫn cứ ám ảnh lấy tôi bởi lời “từ chối” đến tội nghiệp của một chàng trai trước tình yêu của mình trong suốt cả bài hát.
Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh khi cô gái đến thăm người yêu vào lúc anh đang phải đối mặt với cái chết bởi một căn bệnh vô phương cứu chữa.
Chàng trai lặng lẽ, bối rối khi thấy sự xuất hiện bất ngờ của người yêu. Vội vã quay đi, anh nén lòng buông ra hàng loạt câu hỏi, cốt chỉ để xua đi cái cảm giác trống rỗng, ngột ngạt trong căn phòng:
-Vì sao em lại khóc?
-Em hạnh phúc vì được gặp anh đấy mà
-Nhưng sao trông em lại ủ ê đến vậy?
-Vì em thực sự đang cảm thấy cô đơn
-Vậy thì hãy nói cho anh nghe đi, sao em cứ nắm lấy tay anh thật chặt? Sao tâm trí của em cứ lơ đễnh và thảng thốt đến như thế?
Không một chút do dự, cô gái trả lời ngay và nhìn thẳng vào mắt người yêu, mặc kệ cho anh vẫn cứ trốn tránh, vẫn cứ quay lưng và một mực từ chối tình cảm của mình:
Đơn giản chỉ bởi em yêu anh rất nhiều. Đừng cố chấp và bướng bỉnh như thế nữa. Tại sao anh vẫn cứ nghi ngờ tình cảm của em. Cho dù tương lai thế nào, cho dù còn rất nhiều khó khăn đang ở phía trước, nhưng em không ngần ngại, miễn là được yêu anh, được mãi mãi ở bên anh.
Lời hát của cô gái cứ nghẹn ngào nhưng đầy cương quyết. Đôi lúc, có cảm giác như cô rất yếu đuối, nức nở bên cạnh những câu hỏi “tại sao” của người yêu, nhưng rồi lại mạnh mẽ, cứng cỏi khi đang đứng trước nỗi tuyệt vọng của chàng, bởi cô sẵn sàng san sẻ, vỗ về anh, yêu thương anh…
Mặc kệ lời động viên của bạn gái, anh chàng ngốc nghếch vẫn cự tuyệt tình yêu vì cảm giác tội lỗi, không muốn nàng phải đau khổ vì mình.
Có lẽ bởi tâm trạng chung của những kẻ đang tuyệt vọng cùng cực trước cái chết là không muốn liên lụy đến người khác, không muốn làm tổn thương đến những người mà họ đang yêu thương hết mình. Họ muốn chối bỏ, muốn quay lưng, chẳng qua là vì tình yêu ấy mang trong mình cả biết bao những đớn đau, dằn vặt.
Hy sinh cho người mình yêu, muốn người ấy phải được hạnh phúc, đó chính là lý do để chàng trai buộc lòng phải từ bỏ thứ tình cảm chân thành nhất của mình.
-Đừng yêu anh chỉ bởi em cảm thấy tội nghiệp cho anh.
-Anh không thấy là tốt nhất chúng ta nên dành thời gian này để được ở bên nhau hay sao?
-Đừng yêu anh bởi anh biết em đang nói dối.
-Nếu anh thực sự cảm thấy em không xứng đáng với tình yêu này thì đừng yêu em nữa, hãy cứ ở đây để mặc cho ngày tháng qua đi…
Oằn mình trong cơn đau, chàng trai lại thốt lên những lời tuyệt vọng:
Đừng yêu anh nữa bởi anh đã đánh mất tất cả, bởi đó là định mệnh, là số phận, không gì cứu vãn được nữa rồi… Chúng ta dường như đã là của nhau. Anh cảm nhận được chính mình ở trong em, vậy mà…
Đừng nói như vậy nữa, điều này làm cho chúng ta cảm thấy hối tiếc. Em không muốn chôn vùi nó, chỉ muốn được cùng anh vút bay lên tận trời xanh.
Cô gái ôm chặt lấy người yêu, gợi lại cho chàng biết bao kỉ niệm, động viên chàng phải mạnh mẽ, cứng rắn và biết vượt qua mọi khó khăn.
Vào giây phút này, chàng trai như được là chính mình, được sống thật hơn với bản thân, được thổ lộ, được tâm tình, được… yếu đuối trong một khoảnh khắc chỉ có riêng hai người:
– Xin em đấy, xin em đừng rời bỏ anh. Đừng tin những điều anh vừa nói. “Đừng yêu anh nữa” chỉ là lúc anh đang tự dối lòng mình.
– Đừng có làm tim em quặn đau bởi những câu nói “Đừng yêu anh nữa” có được không?
Nhưng rồi giọng hát của chàng trai lại biến đổi, lại trở về với sự cứng rắn đến tàn nhẫn:
Xin em đấy, đừng yêu anh. Hãy cứ mặc kệ anh đi, đừng cố níu kéo như vậy nữa
Anh thừa biết là em không làm được như thế mà, bởi tình cảm của em luôn chỉ dành cho anh…
Bài hát kết thúc bằng câu hát No me ames (Đừng yêu anh!) đầy tuyệt vọng, cứ nhắc đi nhắc lại, ám ảnh trên suốt dọc con đường từ nghĩa trang.
Tình yêu chân thật có thể hy sinh cho nhau, sống chết vì nhau, nhưng cứ càng nghe bài hát, tôi vẫn có cảm giác cay đắng, ức nghẹn trong cổ họng.
Tình yêu luôn cần được chia sẻ và cảm thông, chứ không phải là cảm giác buộc phải một mình gánh chịu.
Được như thế, ấy mới là hạnh phúc…
-Internet