Cà – phê một mình

Không phải cà phê “ Sáng nay cà phê một mình…” mà là cà phê trưa . Trưa SG chợt nóng bức , buồn buồn chui vào một quán quen thuộc .

Cà phê vắng . Một mình ngồi trong không gian êm đềm . Tình cờ được nghe lại mấy bài của Christophe . Ôi trời , ruột gan như xoắn lại , xót xa . Những giọt cà phê rơi chầm chậm như kéo về bao nhiêu là hồi ức một thời thật thơ và đẹp , tràn đầy mộng mơ . Nhưng tất cả giờ đã xa rồi . Bây giờ chỉ còn một cuộc sống bon chen , khô cằn , nhiều khi cứ tuởng rằng mình chỉ còn hiện hữu như một con người lạ lẫm nào đó chứ không còn là mình , là một chú bé lãng mạn khi xưa nữa .

bogia.jpg picture by adamo_saigon


Nghĩ lại , cuộc sống sao quăng quật mình dã man quá . Có một thời chả còn dám nghĩ dám mơ về tương lai . Có một thời chỉ lo sao để ngay ngày mai có miếng gạo bỏ vào nồinấu cơm thôi là đã muốn vắt kiệt sức rồi , còn chỗ nào nữa đâu mà mơ mộng . Cái bụng mà chưa ổn thì có tài thánh nào để cái đầu suy tưởng . Kinh khủng . Con người lúc ấy gần giống như thú , chỉ cắm đầu cắm cổ lo cho cái bản  năng thấp kém nhất là ăn , và ăn . Không có gì ăn là đói , đói là chết , là không còn tồn tại . Mà đã đói rồi thì hơi sức đâu để mà ngồi chiêm nghiệm “ To be or not to be “ ?

bogia1.jpg picture by adamo_saigon

Cái thời bế tắc khổ sở đó , mình hay nghe Christophe và có khi cả Adamo , ở một quán cà phê cóc gần nhà . Lúc ấy cũng chẳng có ý gì lãng mạn , đơn giản chỉ vì những bài hát này đã đánh dấu một thời vô tư
hồn nhiên tuổi học trò , và thích nghe để có cớ thả hồn về cái tuổi thơ ngọt ngào đó , để cố tạm quên đi những nhọc nhằn hiện tại . Để lại có sức mà vận động .

Giờ ngồi nghe Christophe . Chợt thấy hoài niệm chất chồng trên hoài niệm . Lòng xốn xang . Ừ mà mình cũng còn lãng mạn đấy chứ nhỉ .

Phạm luật giao thông…được thối lại tiền !!!

Hôm nọ đang đi trên con đường một chiều thênh thang, gặp bên trái có ngã 3 xe chen ra hơi đông nên lách ra ngoài một chút. Vừa ngước lên thì thấy một chàng áo vàng chỉ gậy ngay mặt hichic. Lúc đó cũng vừa thấy có tới 3, 4 chiếc xe hơi đang tấp lề bên phải chờ xử lý, cạnh đó là một chiếc mô-tô trắng với một chàng nữa đang lúi húi ghi biên bản. Tui xuống xe, hỏi bị lỗi gì thì chú ấy làm một hơi : " Lấn tuyến. Vượt phải. Phạt 400 ngàn. Giam xe 7 ngày. Giam bằng lái 10 ngày. Bấm một lỗ ". Má ơi, tá hỏa tam tinh lùng bùng lỗ tai . Tui phân bua: "Chạy có 20km/h mà sao lại bị lỗi vượt phải, lỗi lấn tuyến thì hợp lý hơn". Chú ấy trừng mắt nhìn: "Anh muốn cãi tôi hả". Thế là biết thân phận, tui xuống nước năn nỉ xin thông cảm (bài ca con cá này quen rồi hic). Mãi lâu sau , khi đã vận dụng hết các tuyệt chiêu nỉ non , chú ấy đồng ý phạt tại chỗ 100 ngàn và ghi cho một tờ biên bản. Mừng quýnh. Thế là tui nộp tiền, lấy lại giấy tờ và trở về xe .

Chuyện sẽ không có gì để nói thêm nếu tui không thấy cái máy ảnh to đùng vất sẵn trên ghế (cái tật đi đâu cũng đem theo máy để lỡ thấy gì hay hay là shot). Ngứa nghề, tui lấy máy ra, trở lai chỗ cũ đưa lên bấm vài tấm, ý định là sẽ post những hình này lên trên một diễn đàn về xe hơi để anh em rút kinh nghiệm mà tránh vi phạm cái lỗi rất dễ bị "dính" này. Quay lại xe , chưa kịp đóng cửa thì thấy chú CA theo ngay sau lưng: "Anh lại đây tôi hỏi chuyện chút".

Bực mình, tui đóng mạnh cửa xe, cầm luôn cái máy ảnh đi theo tới chiếc mô-tô. Chú ấy kêu mấy người đang đợi xử lý tránh ra xa, rồi mở cốp xe, lấy … gói 3 số, rút một điếu, bật hộp quẹt mời tui: "Tôi thấy anh chụp hình, anh có bức xúc gì không thì nói anh em mình nghe". Tui nói là không có gì hết, chỉ muốn chụp ảnh chỗ này để đưa lên một diễn đàn về an toàn giao thông cho mọi người rút kinh nghiệm. Nói tới lui một hồi, chú ấy đề nghị cho xin lại biên bản lúc nãy và sẽ trả lại tôi 100 ngàn . Tui dứt khoát không chịu và hỏi lý do. Chú ấy nói là tụi em biết lỗi rồi, vì trong biên bản chỉ ghi 25 ngàn mà lấy tới 100 ngàn (thật tình lúc nãy tui chả coi lại BB nên cũng chẳng biết). Nói qua lại một lúc, tui đồng ý nhận lại 50 ngàn cho anh em vui vẻ (đúng ra các chú muốn đưa lại 75 ngàn cơ). Thế là hai chú ấy vỗ vai tui, hẹn gặp lại (eo ơi , hỏng dám đâu) kèm theo lời dặn "Anh đừng đưa hình lên báo nha" rồi lên xe đi thẳng, bỏ luôn vài chiếc chưa phạt xong còn đang đứng đợi. Và tất nhiên những người này cũng mừng quá lên xe đi luôn .

Lên xe đi tiếp, tui vừa vui vừa buồn. Vui vì được thoát nạn lại được thối lại tiền (chuyện hi hữu) và buồn khi thấy chuyện áp dụng luật thật tùy tiện, có vẻ như luật nó biến hóa ngay trong miệng mấy anh GT này, muốn áp đặt kiểu nào thì làm kiểu đó và người tham gia giao thông cũng khó mà cãi lại. Cũng may các chú lúc nãy còn tương đối lịch sự và có văn hóa, và tui cũng gặp may, chứ như những hình ảnh CSGT đánh người mà ta vừa thấy nhan nhản trên báo chí thì thằng tui chắc cũng chết giấc tại chỗ rồi. Khó chịu thật. Ray rứt đến bao giờ đây .

P/S : Tui cũng đã giữ đúng lời hứa là không đưa hình lên web hoặc báo nào cả, coi như một sự trả lễ về cách cư xử có văn hóa của các chú ấy .

Tại sao người ta tự tử !!!

Nó ngạt thở. Bụng thắt lại từng cơn đau nhói. Đầu óc mụ mẫm như có một lớp sương mù dầy đặc bao phủ. Nó phóng xe như bay trên đường, nước mắt ràn rụa , mọi vật nhạt nhòa như sương khói. Chung quanh đầy người ngược xuôi, nhưng hình như nó không còn thấy ai, chỉ một mình. Cô độc. Có một cái gì thật ghê gớm như ma quỷ xui khiến, cứ muốn nó băng qua bên kia đường …để đâm đầu vào những chiếc tải, chiếc bus đang chạy ngược chiều kia.

Trời ơi … Nó đau quá. Đau tới mức không thể chịu đựng nổi. Ngực tức. Tim không muốn đập. Khi xưa mỗi lần gặp chuyện gì đau đớn hay buồn rầu, nó đều chạy về với mẹ, nhiều khi chỉ cần ngồi im đó, và khóc. Mẹ sẽ hỏi han, và rồi mọi chuyện sẽ nguôi ngoai. Nhưng lần này thì không thể. Nó xấu hổ. Nó nhục. Nó không dám về nhà đâu. Mẹ ơi. Nó chỉ muốn chết.

Nó chạy trên đường một cách vô định. Vẫn cứ thấy những chiếc tải chiếc bus lao ầm ầm ngược chiều.  Nó tưởng tượng ra chiếc xe cứu thương hú còi chay đến. Nó thấy những dòng nước mắt muộn màng của ai đó. Nhưng…. Bất chợt nó nghĩ đến hai đứa con. Ừ nhỉ. Mình còn hai đứa con, hai đứa dễ thương lắm. Nó lại khóc, nước mắt tuôn ra thành dòng. Không lẽ lại bỏ luôn hai con yêu của bố. Tụi con có tội tình gì đâu. Huhu.

Nó chay vội vào một quán quen đang vắng khách, chọn cái bàn trong góc khuất. Móc điện thoại ra, bấm số. Gọi cho hai thằng bạn thân nhất, hai thằng đã bao lần chân tình chia vui sẻ buồn với nó. Mẹ ơi. Con không dám về đâu. Chỉ biết nhờ bạn bè đến cứu con thôi.

Nó hét vào điện thoại, trộn lẫn tiếng khóc uất nghẹn: “Tụi bay tới liền đi. Tao sắp chết rồi ! “ . Và nó tắt máy, vất xuống bàn. Gục đầu. Khóc tức tưởi như chưa bao giờ được khóc. Như một đứa con nít ….

Hai người bạn tới ngay sau đó. Nó vẫn nằm gục đầu trên bàn. Họ im lặng ngồi nhìn, ánh mắt buồn bã trộn lẫn chút ngạc nhiên. Ừ. Chưa bao giờ họ thấy nó trong tình trạng thê thảm như thế này
mà. Nó nhìn hai thằng qua màn nước mắt, hết khóc rồi nhưng vẫn còn tiếng nấc dồn cục. ” Sao vậy mày?  Thôi đừng khóc nữa ! Có tụi tao đến rồi đây “. Và rồi lại ngồi im lặng, vỗ vai nó nhè nhẹ như ru một đứa trẻ. Tụi nó biết nó chẳng thể nói gì lúc này. Chỉ biết đến, ngồi đó, và chia sẻ nỗi đau với nó. Đối với nó, như thế là quá đủ. Nó không muốn cô đơn trong tình trạng này. Nó rất sợ. Sợ có một cái gì đó kinh khủng sẽ xảy ra, vượt qua tầm suy nghĩ, vượt quá sự kiểm soát của chính bản thân nó nếu không có ai gần gũi bên cạnh. Và thế là yên tâm phần nào.

Một thằng đứng lên kêu quán mang beer ra : ” Uống đi. Mọi chuyện tính sau ” . Ừ thì uống. Giờ có uống thuốc độc nó cũng không sợ, nói gì beer rượu. Tụi nó vẫn chẳng hỏi nguyên cớ tại sao, cứ bắt nó cụng
ly hết ly này đến ly khác. Nó say. Nó lại khóc. Và nó kể hết. Tất cả uất ức, tất cả đau đớn, buồn khổ được tuôn ra, chung với nước mắt, trút hết vào hai thằng bạn tội nghiệp kia. Nó thấy hai thằng sững người, mắt cũng long lanh. Người nó nhẹ đi rất nhiều. Thế mà…

Trời đã sập tối. Tụi nó kêu về nhà đi. Nó nhảy lên như đỉa phải vôi: ” Không ! Không ! Tao sợ lắm ! Tao không muốn về đâu “. Thế là tụi nó phải bỏ xe lại quán, kêu taxi đi tiếp. Nó không nhớ là đã đi
tiếp những quán nào, chỗ nào nữa . Chỉ biết tỉnh dậy lúc xe đã về đến cổng nhà.Vừa thấy cái cánh cổng, nó lại như thấy một cái gì khủng khiếp lắm, và lại nhảy ngược lên xe, hét to : ” Đi nữa đi. Đi đâu cũng được. Tao không muốn về nhà “. Nó bị điên rồi. Lại đi tiếp.

Đến khuya. Con gái nó gọi, khóc nức nở: ” Bố ơi ….Về với con đi bố ơi … ” . Chỉ một câu thôi là nó vội vã cúp máy, không dám nghe tiếp. Ruột nó quặn lên, đau như ai xát muối. Ôi con ơi. Lại khóc. Nó nhớ
con nó quá. Nó thấy gương mặt xinh xắn đẫm nước mắt của con bé. Chịu hết nổi rồi. Bạn bè thì khuyên nhủ hết lời. Ừ thì về vậy. Thôi, bỏ qua hết … Về với con. Về với niềm tin yêu của bố thôi.
Mình vẫn còn có những đứa con đáng yêu mà. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua … sẽ qua ….

Cám ơn những thằng bạn yêu của nó. Không có tụi bay, có lẽ nó bây giờ không còn được ngồi để viết những dòng này. Thế mới biết, trên đời này cần lắm những tình bạn chân thành, nhất là khi gặp những chuyện tưởng chừng như tận cùng bế tắc. Cám ơn con. Không có tụi con, bố cũng chẳng còn biết nghĩ vào đâu để tiếp tục đi tới. Cũng còn may ….

Có người bảo, tự tử là một việc làm ngu xuẩn nhất. Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nhưng khi lâm vào tình trạng tuyệt vọng chán chường cùng cực thì nhiều lúc chỉ vài giây thiếu kềm chế, chuyện ngu ngốc đó có thể sẽ xảy ra. Tôi đã thoát ra được, một phần chắc là do Chúa còn thương, phần nữa là do có những người bạn đến để chia sẻ đúng lúc.

Vì vậy, các bạn của tôi ơi, hãy quan tâm đến nhau, hãy sống hết mình vì bạn bè, chia sẻ cùng họ những nỗi buồn, những u uất mà tôi tin chắc rằng trong cuộc đời này sẽ có rất nhiều người đang vướng phải.
Đừng bao giờ để ai lâm vào tình trạng của tôi nhé.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận vì tí nữa là đã đánh đổi mạng sống của mình với những điều không đâu. Và chợt nghĩ ra, mình sống không phải cho riêng mình, mà còn là vì biết bao người thân yêu chung quanh. Tôi sẽ không ngu nữa. Cuộc sống dù gì đi nữa thì vẫn có những góc đẹp. Nếu ta cố nhìn kỹ nó…

Buồn !!!

Hôm kia
….
Nhận được cú phone: ” D. nằm cấp cứu ở BV rồi. Lên thăm gấp đi ! ” .

D. là bạn khá thân. Hội họp nhậu nhẹt đình đám gì cũng có mặt. Mới tuần trước còn thấy uống cafe.

Chạy vội lên BV. Bạn nằm đó, còn tỉnh nhưng thần sắc thì nhìn lạ lắm, như báo trước một điều gì rất tệ. Bác sĩ nói bị ung thư gan.

Đi lòng vòng quanh khu bệnh. Không biết đếm bao nhiêu là bước chân, nghĩ miên man. Sao cuộc sống thay đổi nhanh thế, anh ấy đang có một cuộc sống đầy đủ, vợ đẹp con ngoan. Giờ không lẽ bỏ hết một cách vội vã như vậy sao. Con bé con rất dễ thương và yêu bố hết mực. Không lẽ lại mất
cha ? Ruột chợt quặn lên. Ra về cứ mong sao có phép lạ xảy ra để đừng có cái kết cuộc đau lòng kia.

Sáng hôm qua …. Lại nghe phone:
” D. mất rồi ! “. Thế là xong. Mọi hy vọng tiêu tan.

Chiều
đến dự lễ tang tại gia. Ai đó xướng lên bài Kinh hoà bình. Bài này anh rất thích, lần nào hội họp cũng yêu cầu mọi người hát chung trước khi ra về . Trời , miệng nghẹn lại hát không ra lời . Không khóc mà nước mắt cứ  ứa ra. Thương anh quá đi thôi. Thương cho vợ con anh nữa.

Sáng nay đưa tang. Thế là anh đã thật sự bỏ hết gia đình, người thân, bỏ hết những lần vui cười nhậu nhẹt vô tư với bạn bè. Bỏ mãi mãi cuộc sống vẫn đang nhộn nhịp này. Để một mình nằm đó, một nơi hoang vắng, lạnh lẽo, cô đơn.

Cuộc sống ngắn ngủi quá. Tự nhiên mình thấy sợ. Không phải sợ chết. Ai mà chẳng một lần chết. Chỉ sợ mình chưa hoàn tất được hoài vọng với gia đình, với người thân. Chỉ sợ mình chưa trả xong
nợ đời.

Chúa ơi ! Con đang cố sống thật tốt. Với tất cả mọi người con được gặp. Chợt nhớ đến câu của một triết gia nào đó quên tên:  “Hãy sống như thể ngày mai mình sẽ chết “.

Các bạn nhớ sống tốt nhé. Cuộc đời ngắn lắm.