Đường Xưa

http://www.hieu.info/music/DuongXua.wma

Chiều nay Sài Gòn trời lại đổ mưa, ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ô cửa sổ nhỏ, mưa vẫn rơi, tôi lại nghe “Đường xưa” với giọng hát Đăng Minh.
Tiếng đệm guitar sao lại buồn quá, nghe như giọt mưa rơi hay từng nỗi nhớ trong quá khứ ùa về. Tôi không phải thuộc dạng người lãng mạn nhưng sao hôm nay lại buồn thế? “Bước trên đường về anh thương nhớ em âm thầm, nhớ bao ngọt ngào xưa êm ấm”. Cũng trên con đường quanh co ngày trước, tôi về luôn có bóng em song đôi, nhưng hôm nay chỉ lẻ bóng một người.

Bước trên đường về em thương nhớ anh âm thầm
nhớ bao hẹn thề xưa êm ấm
Những trưa hè tình dâng lên đắm say vô bờ
Em nói bằng tiếng thơ mong chờ
Tiếng yêu ngày nào cho em nhớ anh tơi bời
Với bao ngọt ngào ta vun xới
Ðã không còn đường xưa thơm nắng môi em hồng
Tan nát rồi giấc mơ hương nồng

Rồi ta sẽ bước chới với khi người khuất xa chân trời
Sẽ hấp hối trong đêm mù khơi
Sẽ thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời
Xa vắng rồi những khi bên người

Với bao muộn phiền em trông ngóng anh bao miền
Hỡi anh ngọt ngào sao hoang vắng
Xót xa này từng đêm thao thức em đong đầy
Ðêm vẫn là những đêm hao gầy

Bước trên đường đời em mơ thấy anh tươi cười
Với bao hẹn hò tan trong gió
Những ân tình đời chưa cho sớm mai yên bình
Ta vẫn còn đứng đây riêng mình

Rồi anh sẽ thấy thấp thoáng bao lần tóc em bay dài
Thấy bóng dáng yêu thương ngày mai
Với những tiếng hát yêu người thiết tha mơ màng
Ta gói trọn giấc mơ phai tàn

Tình yêu của ngày trước không bao giờ chết đi mà như một phần cuộc đời tôi, quên làm sao được “những trưa hè tình dâng lên đắm say vô bờ..”. Nhung nhớ rồi cũng chẳng còn gì, “đã không còn đường về thơm nắng môi em hồng, tan nát rồi những khi hương nồng”. Ước mơ chỉ là ước mơ, có bao giờ chúng ta chạm vào nó được một lần, tôi yêu tình yêu của tôi và đem nó theo trên cuộc hành trình dài của cuộc đời mình.

Có lúc sao mà êm ái nhẹ nhàng, rồi có khi nặng trĩu làm con tim tôi mệt mỏi. “Xót xa này từng đêm thao thức anh đong đầy, đêm vẫn là những đêm hao gầy…” Giấc ngủ không trọn vẹn từ ngày giã biệt tình yêu của mình, tôi mang hình bóng của nó vào từng giây phút chập chờn, rồi mỗi ngày trôi qua cái bóng tôi thêm mong manh và lẻ loi.

Phải chăng tình yêu chỉ là một giấc mơ dài, và không có điểm tận cùng, niềm hạnh phúc sẽ tìm thấy trên từng chặng đường và không bao giờ có hạnh phúc vĩnh cửu cả…! Vẫn biết lưu luyến là xót xa thôi, nhưng tình nhỏ làm sao quên? “Rồi ta sẽ bước chới với khi người khuất xa chân trời,..sẽ thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời”.

Rồi mai thức giấc, hay trong đêm khuya mộng mị, tôi với cái bóng của mình ôm trọn giấc mơ riêng vào lòng “ta gói trọn giấc mơ phai tàn”…Tôi nghe ca khúc này rất nhiều, và lần nào cũng như tôi đang đi trên “Đường xưa” cùng với Đăng Minh và đối thoại cùng tình yêu nhỏ nhoi của mình.